Tôi đã từng hỏi mình nhiều lần, điều gì ở San Fran khiến cho tôi yêu đến dại cả tâm hồn?
Ồ, tôi có thể viện đủ lí do, rằng những con hẻm nhỏ chứa đựng kho báu của cả một thế giới đầy màu sắc của những bức tranh tường, rằng những cầu tàu nhộn nhịp lấp lánh đầy cuộc vui, rằng Cổng Vàng đã đánh cắp cả chiều nắng rực rỡ của tôi cho một buổi đi bộ băng ngang cây cầu….
Nhưng sau rốt, tôi nhận ra những lí do ấy chỉ là cái cớ để tôi nhớ và yêu San Fran. Tình yêu ấy đến tự khi nào, tôi chẳng biết. Chỉ biết rằng nó tinh khôi như đoá hồng trắng tôi đã mua trong một tiệm hoa nhỏ trên đường số 16 chiều ấy, nồng nàn như ráng trời lặn đỏ sau đỉnh Marin, và tự nhiên như hơi thở những ngày gió mùa thu lùa về thành phố.
Thành phố sương mù ấy tưởng như có thể nắm trong lòng bàn tay, mà đôi khi lại mênh mông đến vô cùng.
San Fran là những dãy phố nhà cổ đứng dựa vào nhau mà buổi chiều đi bộ quanh chúng thôi đã là cả một niềm vui thú. San Fran là gió trời lồng lộng trên nền của bầu trời xanh điểm chút sương lãng đãng còn giăng mắc trên đỉnh cầu Bay Bridge. San Fran còn là tiếng leng keng tàu điện một chiều ngược dốc California, nghĩ mình đang đi về một cõi xa xăm nào đó.